Bài thứ 78: HỒN THƠ
Năm dài tê tái, tâm hồn giá
lạnh
Giọt lệ sầu tuôn chảy như
thác nguồn
Nơi đầu non trăng vàng treo
lơ lửng
Khung trời mộng, xây tình
trong ước mong
Tạo vần thơ, lời ngọt ngào
ru ngủ
Chàng thi sĩ gom từng lá
vàng rơi
Tâm sự anh để đời qua tác
phẩm
Vương vấn nàng thơ qua những
đêm dài
Làm sống lại linh hồn đang
sầu úa
Dù non cao, biển rộng ngăn
lứa đôi
Thấm sâu vào tâm não lời
chân thật
Thuyền yêu đang ghé bến
cuối đặng đời.
Bài thứ 79: ĐỪNG
Đừng suy nghĩ gì thêm
Mặc kệ cho bóng đêm
Tiếng mưa rơi tí tách
Hãy để yên con tim
Đừng suy nghĩ nghe anh
Mặc dù đã cuối canh
Ngoài hiên mưa vẫn đổ
Không cuốn trôi tình anh
Đừng buồn nữa anh yêu
Hai ta kỷ niệm nhiều
Đời không như rong rêu
Vì tình ta cùng chiều
Đừng thức nữa nghe anh
Cơn buồn ngủ đã đành
Đưa hai ta vào mộng
Của một tối mùa đông
Ns. Hiếu Anh phổ nhạc
Bài thứ 80: GIẢI KHUÂY
Tỉnh Clermont (1) đồi cao
núi lửa
Thi sĩ về đọc sách làm thơ
Nơi vắng vẻ gợi nguồn cảm
hứng
Chốn phồn hoa em đợi, em
chờ
Tri kỷ ơi ! Nghìn trùng
xa cách
Sóng biển ngoài khơi vang
dội gầm
Trăng chiếu bên thềm, ngoài
song cửa
Gối mộng từng đêm, ngự
trong tâm
Hừng đông nhớ nụ cười,
tiếng nói
Lưu niệm muôn đời những vần
thơ
Độc ẩm tâm sự qua bài họa
Tiêu khiển ngâm nga, sưởi ấm
lòng.
Bài thứ 81: HÓA THÂN
Em muốn thân hóa thành cây
Gió lay cành lá để xây
mộng tình
Em muốn thân hóa lục bình
Trôi trên sông Cửu, linh đinh
tìm nguồn
Em muốn thân hóa thành
chuông
Đánh tan thất vọng, đời
buồn con chiên
Em muốn thân hóa trăng
nghiêng
Cùng sao lấp lánh, lặng yên
tâm hồn
Em muốn thân hóa nụ hôn
Yêu nhau muôn thuở, mắt luồn
vào tim
Em muốn thân hóa thành chim
Trao anh nỗi nhớ, ngủ yên ưu
phiền
Ngày mai đò cặp bến duyên
Tình yêu, định mệnh anh em
kiếp nào...
Bài thứ 82: TIẾNG VỌNG
· Trọn vẹn : Hồ Minh cảnh
Em hỏi anh : khi nào anh trở
lại?
Anh bảo rằng : ngày ấy sẽ
không xa !
Em mong đợi mùa xuân đầy hoa
nở
Để cùng anh thêu dệt những
vần thơ
Anh còn nhớ nắng hoàng hôn
trên bãi
Biển lặng yên, có cánh
buồm lướt qua
Hồn hai ta tưởng chừng như
phiêu bạt
Theo đàn hải âu bay tận
trời xa
Dưới ánh tà hai bóng soi
sánh bước
Trong đêm thâu trăng sáng cả
hồn ta
Với hoài bảo ước mơ là
hiện thực
Trong ngôi vườn đầy cỏ lạ
bướm hoa
Hoa tình yêu, yêu người, yêu
vạn vật
Khi đã yêu, không quản ngại
gần xa
Bài thứ 83: CÙNG CHIỀU
Em biết dù em đã già
Nhưng lòng vẫn mơ thiết tha
Lòng em vẫn còn tươi trẻ
Khác nào như một cành
hoa !
Em biết dù em đã già
Mắt có đuôi, tóc bạc pha
Môi em vẫn còn tươi thắm
Dáng vóc em cũng đẫy đà
Em biết dù em đã già
Tuy rằng hai đứa cách xa
Vẫn trông vẫn đợi ngày một
Hai ta cùng hợp tuổi già
Bài thứ 84: QUA ĐÈO (*)
Đường về vạn nẻo quanh co
Có anh bên cạnh khỏi lo âu
gì
Dù cho tuyết phủ đường đi
Lòng em mở hội mỗi khi anh
về
Anh ngồi kể chuyện nghe mê
Em lo xe chạy vô lề cỏ xanh
Mùa đông đường xá vắng tanh
Núi non hùng vĩ phủ quanh
sương mù
Bên tai gió thổi vụt vù
Nắng xuyên qua kính chói
lòa mắt em
Nai vàng ngơ ngác anh xem
Bảo em đừng ngó kiếm tìm
làm chi
Hãy cầm tay lái thẳng đi
Liếc ngang, liếc dọc sẽ phi
xuống đèo
Vì ta trên đoạn ngoằn ngoèo
Chu qua hầm đá xe trèo lên
cao
Hiểm nghèo anh sợ làm
sao !
Mà em dám vượt qua bao núi
đèo
Mong anh ghi nhớ một điều
Tình thương em đã dàng
nhiều cho anh...
· Cảm tác trên đường đi từ
Clermont-Ferrand
Về Montpellier qua đèo, núi
tỉnh Millau
Bài thứ 85: QUA BỜ
Em vẫn đến, rồi
về...anh thương nhớ
Chuyến xe đời anh chở khối
tương tư
Tỏ tình yêu bằng những lá
thư
Lưu bút tích kể từ khi mai
mối
Em vẫn đến, rồi
về...anh mòn mỏi
Ngày tháng trôi, anh đợi
với chờ mong
Thời gian ơi ! Đừng biến
mất trời trong
Anh ướp nụ hoa lòng tươi
bất tử
Em vẫn đến, rồi về...anh
mất ngủ
Gởi hồn theo trú ngụ bến
bờ xa
Được tin vui, duyên tiền
định thân già
Cùng em bước nữa...qua bờ
bến lạ !
Bài thứ 86: BAO GIỜ
Mùa đông tuyết phủ trắng
cây
Đưa anh lên núi gió đầy
trong xe
Mùa đông chia cắt phòng the
Đậm đà ân ái khi hè bước
sang
Yêu anh em gọi muôn lần
Quãng ngày xa cách cõi
lòng đóng băng
Một năm mấy tháng gối chăn
Bao giờ hết cảnh cách ngăn
vợ chồng?
Bài thứ 87: TINH PHU THÊ
Gọi về biển núi điệp
trùng...
Buổi chiều quyện nẻo lối
cùng gặp nhau
Thư từ điện thoại đổi trao
Từng ngày, từng tháng ước
ao cuộc tình
Con tàu duyên nợ chúng mình
Mai đây cánh liễu ươm xinh
cành tùng
Mùa thu lá rụng nhớ nhung
Mong anh vui vẻ nơi vùng núi
xa
Cuộc đời say đắm bướm hoa
Cám ơn Thượng Đế thiết tha
đời mình
Thương nhau xin giữ lòng tin
Lời vàng châu ngọc, nghĩa
tình phu thê !
(Tập 3 Cõi Mộng Hồn Thơ)
Bài thứ 88: GẶP GỠ
Lần đầu tiên gặp anh thấy
ghét
Dáng “ mập, lùn, bụng bự ”
khó thương !?
Và anh nói với người chỉ
lối
Được đến nhà em nếu lạc
đường
Em thầm nghĩ ai cho anh tới
Mặc cho bè bạn trêu ghẹo
chơi
Vì anh cũng là người lẻ
gối
Nên mọi người gán ghép cho
vui
Càng thấy ghét lại càng
vướng mắc
Càng cố quên thì thắt chặt
thêm
Thôi đành để mệnh trời sắp
đặt
Cho cuộc đời bé nhỏ thân
em !
Bài thứ 89: TỰ HỎI
Em không hiểu tại sao mới
biết
Viết cho người con gái vừa
quen
Mà anh bảo là anh thiếu nợ
Làm cho người cảm thấy bâng
khuâng
Anh có biết là anh “ác”
lắm
Khéo làm người thầm khóc
đêm khuya
Rồi lại dỗ bằng lời thơ
ấm
Đưa hồn em vào cõi mộng mơ
Bài thứ 90: ĐIỆN ĐÀM
Nhờ điện thoại tâm tình
cởi mở
Anh và em kể chuyện ngày
xưa
Ngày xưa đó đi vào dĩ vãng
Hai đứa cùng phận bạc, xót
chua
Anh và em trong cơn bối rối
Gởi những lời an ủi thân
yêu
Vì điểm đó làm em cảm
động
Càng lúc càng cảm thấy
thương nhiều
Bài thứ 91:CÁT BỤI
Dưới trăng sáng đong đầy tâm
sự
Của một người con gái ngây
ngô
Hồn ngơ ngẩn tìm trong giấc
ngủ
Thấy mình là một hạt cát
khô
Sóng bạc đầu xóa tan tình
tự
Tuổi ngọc ngà biển đá nên
thơ
Môi hồng thắm bao lần chế
ngự
Ngự tim yêu thuở ấy dại
khờ
Bài thứ 92: MONG CHỜ
Trong chờ hoàng tử trong mơ
Giao lời ước hẹn thuyền
chờ sang sông...
Gương mặt tươi sáng ửng
hồng
Được nhìn tận mặt thỏa
lòng vương tơ
Vòng tay ấm của ai chờ
Bên nhau trăng sáng lững lơ
khói trà
Cùng nhau tấu khúc hoan ca
Hòa cùng nhịp điệu cỏ hoa
tuyệt vời
Chờ ai chung một chuyến
đời?
Được ai ru ngủ, dỗ người
yêu thương?
Bạc màu tóc, da phong sương
Trán nhăn, má hóp, mắt
dường có đuôi !
Bài thứ 93: VÒNG TAY ẤM
Tỏa hơi người như sưởi tim
em
Đưa em tới thiên đường hạnh
phúc
Cả thời gian ấp ủ nào quên
Tay anh ấm sương chiều xuống
lạnh
Hai ta cùng nhìn ngắm trăng
đêm
Cùng cảm nhận tình ta tột
đỉnh
Tấm lòng anh sưởi ấm hồn
em !
Bài thứ 94: ĐÔI BÓNG
Kể từ ngày tôi và anh chia
sẻ
Vạn nẻo đường xuôi ngược
nguyện bên nhau
Cùng sánh bước dưới nắng
chiều nghiêng ngả
Trong đêm khuya trăng sáng
họa thơ nhau
Tiếng cười rộn rã, niềm
vui khó tả
Tựa bờ vai rộng, mái tóc
muối tiêu
Vầng trán nhăn theo ng̀y
tháng reo vui
Thuyền yêu chở nặng tình
duyên đôi bóng
Bài thứ 95: CẦU TRỜI
Tưởng đời mình hồng nhan
phận bạc
Có ngờ đâu là số đào hoa
Tình và nghĩa đôi đàng khó
cắt
Chỉ mong chờ phước đức Mẹ
Cha
Được dẫn tới con đường tươi
mát
Được thảnh thơi khi tuổi về
già
Bài thứ 96: CÁM ƠN
Người thi sĩ, áng thơ sầu
Ghét yêu từ thuở ban đầu
mới quen
Chỉ vì... thích tánh anh
hiền
Lòng em xao xuyến cả đêm mơ
tìm
Thơ trao, điện thoại hằng
đêm
Hàn huyên tâm sự nỗi niềm
đó.đây
Thơ anh tựa nhẹ mây trôi
Mây trôi đuổi gió để thay
lời tình
Tình ta như đóa hoa xinh
Vừa tròn một tháng, trở
thành trăm năm.
Bài thứ 97: ANH ĐI RỒI
Anh đi rồi ai cùng em đùa
nữa
Đêm từng đêm muôn thuở ngắm
trăng sao?
Anh đi rồi ai cùng em tính mai
sau
Trời không gió tưởng chừng
như bão táp.
Anh đi rồi khi nào mình lại
gặp?
Thu sắp tàn, đông sẽ đến,
tuyết rơi
Em thầm hỏi người mình yêu
đâu rồi?
Trời mưa xuống lắng nghe
hồn rên rỉ.
Anh đi rồi ai cùng em vui
nhỉ?
Một trời buồn bi lụy mãi
nhớ anh
Anh đi rồi trời cũng liệm
nắng hanh
Em chỉ ước niềm tin mình
bất diệt !
Bài thứ 98: AI LÀ ĐAO THỦ
· Cảm tác bài Em là đao thủ?
Của thi sĩ Minh Hồ
Trong hai ta biết ai là đao thủ?
Ai đưa em vào mộng gởi vần
thơ?
Ai an ủi lúc tim em giá
lạnh?
Ai cùng em dạo phố nắng
hoàng hôn?
Ai bên cạnh em thấy lòng
thanh thản?
Tìm hướng đi cho kiếp sống
tha hương
Ai đã thốt ra những lời
chân thật?
Để cảm thông trong cảnh ngộ
lỡ làng !
Trong cuộc tình, chưa biết
ai nghiệt ngã !
Anh và em gặp phải cảnh
trái ngang
Chẳng giúp ích gì, âu lo
tâm não
Định mệnh đao thủ tử hình
hai ta !
Em là đao thủ?
Thôi... để em giữ hình xưa
Trong tim lưu ảnh, tình thừa anh
mang?
Dù cùng cảnh ngộ lỡ làng
Vậy thì anh chịu rước phần khổ
đau!
10 năm chưa gãy nhịp cầu
Làm sao anh dám nói câu ở đời
Lòng em chưa định rõ ai
Tình anh có lẽ tàn phai sắc màu
Thời gian nước chảy qua cầu
Thêm vài xuân nữa cành Đào trổ
hoa
Bờ Hồ một trận mưa sa
Sơn tinh sừng sững, ngả ba đường
tình
Anh người thua cuộc chiến tình
Em là đao thủ tử hình đời anh
Minh Hồ
|
Bài thứ 99: SAO CỨ HỎI
· Cảm tác bài Lắc đầu hay đồng
ý? của thi sĩ Minh Hồ
Sao cứ hỏi lắc đầu hay
đồng ý?
Chuyện chúng mình...
Do thiên duyên tiền định
Anh và em cùng làm thơ khuây
khỏa
Để ý làm gì những chuyện
ngày qua
Tâm khổ sầu từng đêm khuya
khắc khoải
Và có vui gì những chuyện
vỡ tan
Sao cứ hỏi lắc đầu hay
đồng ý?
Anh của em bị cái tội đa
nghi...
Bởi không tin nên tâm tư xáo
trộn
Đã nói rồi ba chữ: “em yêu
anh”
Cứ như thế bụng to như
“Đổng Trác”
Bóng hình anh ngự trị trong
tim em
Tình lặng câm, bóng tình
trong khóe mắt
Để tình buồn, hối tiếc
muộn màng thêm
Lắc đầu hay đồng ý ?
Em lắc đầu hay em đồng ý?
Khi người đi quay gót trở về
Muốn cùng em tiếp đường kim chỉ
Thêu dở dang hai chữ phu thê!
Em lắc đầu hay em đồng ý?
Biết nói sao cho khỏi đau lòng
Người đi trước và chàng thi sĩ
Cả hai đều trọng quý song song!
Em lắc đầu hay em đồng ý?
Cùng người đi quay gót trở về
Hay tiếp bước với chàng thi sĩ
Cuối chặng đời, trạm chót phu
thê
Minh Hồ
|
Bài thứ 100: EM VỀ
Tiễn đưa nào giọt lệ không
rơi
Lẳng lặng nhìn nhau nghẹn
cả lời
Trống vắng đường về lòng
héo úa
Bước chân đơn độc thấy chơi
vơi
Từng đêm giá lạnh buồn chan
chứa
Khóc thầm nghịch cảnh mãi
hai nơi
Bao nhung nhớ như sông như
biển
Thấu tận tâm hồn đang lẻ
loi
Đợi đến bao giờ tri kỷ
hỡi?
Đường tình đau đớn, mỏi
dừng chân
Bên nhau an ủi thân già yếu
Mái ấm gia đình tới lìa
trần !
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire